lục cung vô phi
La Phàm tự nhiên sẽ không kinh ngạc, trực tiếp liền phân phó nói: "Vô tận tinh giữa không trung có vô cùng đại lục, những này đại lục chính là Hồng Hoang Thiên Địa mở thời điểm bị quấn mang mang theo đi lên trọc khí biến thành, bởi vì bị vô hạn sao trời tinh khí rèn luyện mấy chục vạn năm lâu, đã là sinh ra rất nhiều huyền ảo, sinh ra vô số sinh linh.
8. (Phó) "Lang lang" 浪 浪 nước chảy băng băng. Từ điển Thiều Chửu. ① Sóng. ② Ngước lãng 謔 浪 phóng túng (đùa bỡn vô lễ). ③ Phóng lãng, kẻ chỉ chơi bời lêu lổng không chăm chỉ làm một nghề chánh đáng gọi là lãng tử 浪 子. ④ Mạnh lãng 孟 浪 càn rỡ, nói càn
☀️Thư răn dạy con "Giới tử thư" của Gia Cát Lượng: Phù quân tử chi hạnh, tĩnh dĩ tu thân, kiệm dĩ dưỡng đức, phi đạm bạc vô dĩ minh chí, phi ninh tĩnh vô dĩ trí viễn. Phù học tu tĩnh dã, tài tu học dã, phi học vô dĩ quảng tài, phi chí vô dĩ thành học. Dâm mạn tắc bất năng lệ tinh, hiểm táo tắc bất
Siêu sao người Bồ Đào Nha thực hiện thành công quả 11 m ở phút 39 giúp MU giành thắng lợi 2-0 trước Sheriff ở lượt trận thứ 2 vòng bảng Europa League đêm 15/9. Sau khi sút tung lưới thủ thành Maksym Koval, Ronaldo tiến đến gần đường biên và thực hiện động tác ăn mừng quen thuộc.
Việc tìm đối tượng để "cạnh tranh" trong công việc là điều hết sức quan trọng để bạn có động lực để phát triển bản thân. Tuy nhiên, tuyệt đối đừng ngốc nghếch tùy hứng, cố gắng bỏ công sức để ganh đua, phí sức cho những cuộc chiến vô ích nơi công sở
Site De Rencontre Femme Cherche Homme Gratuit. Ebook Lục Cung Vô Phi của tác giả Khuynh ThânThể loại Cung đấu, Hài, HEEditor minjay1608Fix NirvanaPhoenixTrong rừng rậm u tối, tiếng hò hét ngút trời. Hắn đi từng bước đến gần nàng. Thanh kiếm sắc nhọn chọc thẳng đến trước ngực của nàng!Là vợ chồng đã được ba năm, nàng đã sóng vai với hắn cùng nhau chiến đấu, cùng nắm chặt tay giết kẻ địch. Cuối cùng, nàng lại rơi vào kết cục một kiếm xuyên tim!“Đường Phong Hoa.” Người đàn ông khẽ gọi cả tên lẫn họ của đêm động phòng hoa chúc năm đó, hắn cũng đã gọi nàng như thế. Khi đó là hắn muốn trịnh trọng và chân thành xác nhận lại một lần, xác nhận nàng là thê tử đời này kiếp này của hắn.“Hiên Viên Triệt.” Nụ cười bên khóe môi của cô gái vẫn không thay đổi. Ánh mắt trong veo không có chút ấm áp, tựa như hồ nước đóng băng lạnh biết, lần này là hắn đang xác nhận kẻ địch của đã dưỡng thương bảy năm, lửa hận trong người lại một lần nữa cuộn gặp lại, nàng đang mặc một bộ quần áo trắng hơn tuyết, mái tóc suông dài như thác nước, giống như cô gái thuần khiết đơn giản năm nào.“Bệ hạ quá nhẫn tâm, giết người phóng hỏa. Hài cốt Đường sư tỷ đã không còn, dân nữ muốn tế lễ sư tỷ, ấy vậy mà không tìm thấy mộ.”Nàng bật cười lớn tựa như đóa hoa dại rực rỡ, ánh mắt lạnh giá lại như băng tuyết ngàn năm không tan chảy.“Trẫm vẫn chưa…”Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc xa lạ của cô gái trước mặt, trái tim vắng lặng đã lâu chợt tràn lên nỗi đau không tên.“Đồng vợ đồng chồng giành thiên hạ, lập triều đại mới, lập Hoàng hậu tài đức, lục cung vô phi.” Lời hứa hẹn năm ấy, hắn chưa từng quên, thế nhưng thế giới đã thay tìm kiếm kẻ đã đứng sau màn kịch hãm hại nàng bảy năm trước, nàng đã từng bước một đặt chân vào triều đình cùng hậu cung, gây ra bao sóng gió!Khi xưa, cùng nhau tiến đánh kẻ thù trên sa trường, cùng phi ngựa trên thảo nguyên rộng lớn, hằng đêm đầu ấp tay gối trong lều quân. Đã không thể quay trở lại…
Phát biểu tại Hội nghị thượng đỉnh của Khối Thị trường chung khu vực Đông và Nam châu Phi COMESA lần thứ 22 diễn ra ở thủ đô Lusaka của Zambia, Tổng thống Kenya William Ruto chỉ ra những khó khăn do sự khác biệt trong hệ thống tài chính của các quốc gia châu Phi. Hoan nghênh sự ra đời của một số cơ sở hạ tầng thanh toán ở cấp độ khu vực, tuy nhiên Tổng thống Kenya cho rằng, việc thiếu một hệ thống duy nhất trên toàn lục địa nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho trao đổi thương mại đang tạo ra rào cản lớn đối với việc tăng cường hợp tác kinh tế nội khối châu Phi. Tổng Thư ký Khu vực Mậu dịch Tự do Lục địa châu Phi AfCFTA Wamkele Mene cho rằng, có đất canh tác dồi dào, song các nước châu Phi vẫn phải nhập khẩu lượng lớn các sản phẩm lương thực thiết yếu như ngũ cốc, thịt, các sản phẩm từ sữa, chất béo, dầu và đường... Dù có thặng dư sản xuất một số loại nông sản, song nhiều nước châu Phi lại không thể xuất khẩu hoặc trao đổi thương mại với các nước láng giềng trong khu vực cũng như bên ngoài châu lục. Mức độ trao đổi thương mại nông sản nội bộ giữa các nước châu Phi chỉ đạt dưới 20%, trong khi con số này ở châu Âu và châu Á là hơn 60%. Châu Phi biến thách thức thành cơ hội Trong thông điệp nhân Ngày châu Phi, ngày 25/5 vừa qua, Tổng Thư ký Liên hợp quốc Antonio Guterres cũng chỉ ra thực trạng các nước châu Phi không được hiện diện đầy đủ trong các thể chế quản trị hàng đầu toàn cầu, từ Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc cho tới các hệ thống tài chính, tiền tệ quan trọng của thế giới. Các nước châu Phi bị từ chối giảm hoặc xóa nợ, cũng như gặp vô số khó khăn trong việc tiếp cận nguồn vốn ưu đãi để phát triển. Tập trung đẩy mạnh hội nhập kinh tế khu vực, thúc đẩy hòa bình và an ninh ở các quốc gia thành viên là giải pháp mà Ai Cập, Chủ tịch luân phiên của COMESA đưa ra tại Hội nghị thượng đỉnh của Khối. Theo quan điểm của Cairo, chỉ có thúc đẩy hội nhập mạnh mẽ mới giúp COMESA và toàn bộ châu lục vượt qua những thách thức kinh tế hiện nay. Các nhà lãnh đạo của các quốc gia thành viên COMESA đã thông qua tiêu chí kinh tế vĩ mô, cũng như nỗ lực hướng tới thiết lập một đồng tiền chung của châu Phi. Các tiêu chí để ra mắt đồng tiền chung của châu lục sẽ do Viện Tiền tệ châu Phi có trụ sở chính tại Nigeria thực hiện. Ngân hàng Phát triển châu Phi AfDB đã đồng ý giúp Liên minh châu Phi AU huy động các nguồn lực để hỗ trợ Viện Tiền tệ châu Phi. Chủ tịch AU Moussa Faki Mahamat cảnh báo nguy cơ châu Phi có thể trở thành “chiến trường địa chiến lược” của các cường quốc. Trong bối cảnh chật vật ứng phó một loạt mối đe dọa ảnh hưởng tới hòa bình và an ninh khu vực, châu Phi có thể chịu tổn hại do “trò chơi vô nghĩa” của các quốc gia khác. Ca ngợi những thành công to lớn mà các quốc gia châu Phi đạt được trong những năm qua như giành độc lập, đẩy lùi chế độ phân biệt chủng tộc, hướng tới các tiến bộ có ý nghĩa quan trọng trong lĩnh vực kinh tế, khoa học, nghệ thuật... và nâng cao vai trò của châu Phi trên trường quốc tế, song Chủ tịch AU Moussa Faki Mahamat cảnh báo nguy cơ châu Phi có thể trở thành “chiến trường địa chiến lược” của các cường quốc. Trong bối cảnh chật vật ứng phó một loạt mối đe dọa ảnh hưởng tới hòa bình và an ninh khu vực, châu Phi có thể chịu tổn hại do “trò chơi vô nghĩa” của các quốc gia khác. Tổng Thư ký Liên hợp quốc Antonio Guterres kêu gọi cộng đồng quốc tế sát cánh với châu Phi, hỗ trợ để các đại diện của châu lục này hiện diện ở cấp cao nhất trong hệ thống tài chính quốc tế. Ông Guterres nhấn mạnh, các nước phát triển cũng cần thực hiện các cam kết hỗ trợ châu Phi hành động chống biến đổi khí hậu và trong các lĩnh vực khác. Tổng Thư ký Liên hợp quốc khẳng định Châu Phi xứng đáng được hưởng hòa bình, công bằng và đoàn kết quốc tế. Với sự đoàn kết và hợp tác quốc tế, đây có thể là thế kỷ của châu Phi.
Truyện Lục Cung Vô Phi là một truyện ngôn tình khá đặc sắc, không chỉ là một chuyện tình yêu đơn thuần, mà trong tình yêu này còn lẫn cả cay đắng ngọt bùi, tưởng chừng như là cứ kéo dài vô định. Yêu hận chồng chất lên nhau, ngày lại ngày cứ tăng dần theo năm tháng. Dưới ngòi bút tài năng của tác giả Khuynh Thân, truyện càng ngày càng thu hút bạn đọc, đâu đó bạn còn bắt gặp bóng dáng quen thuộc của những nhân vật trong truyện Phượng Tê Thần Cung.. Đọc truyện ngôn tình đặc sắc này và cùng cảm nhận rõ nét hơn những gì gọi là mật ngọt và đau trong tình yêu. Trong rừng rậm u tối, tiếng hò hét ngút trời. Hắn đi từng bước đến gần nàng. Thanh kiếm sắc nhọn chọc thẳng đến trước ngực của nàng! Là vợ chồng đã được ba năm, nàng đã sóng vai với hắn cùng nhau chiến đấu, cùng nắm chặt tay giết kẻ địch. Cuối cùng, nàng lại rơi vào kết cục một kiếm xuyên tim! “Đường Phong Hoa.” Người đàn ông khẽ gọi cả tên lẫn họ của nàng. Vào đêm động phòng hoa chúc năm đó, hắn cũng đã gọi nàng như thế. Khi đó là hắn muốn trịnh trọng và chân thành xác nhận lại một lần, xác nhận nàng là thê tử đời này kiếp này của hắn. “Hiên Viên Triệt.” Nụ cười bên khóe môi của cô gái vẫn không thay đổi. Ánh mắt trong veo không có chút ấm áp, tựa như hồ nước đóng băng lạnh căm. Nàng biết, lần này là hắn đang xác nhận kẻ địch của hắn. Nàng đã dưỡng thương bảy năm, lửa hận trong người lại một lần nữa cuộn trào. Khi gặp lại, nàng đang mặc một bộ quần áo trắng hơn tuyết, mái tóc suông dài như thác nước, giống như cô gái thuần khiết đơn giản năm nào. “Bệ hạ quá nhẫn tâm, giết người phóng hỏa. Hài cốt Đường sư tỷ đã không còn, dân nữ muốn tế lễ sư tỷ, ấy vậy mà không tìm thấy mộ.” Nàng bật cười lớn tựa như đóa hoa dại rực rỡ, ánh mắt lạnh giá lại như băng tuyết ngàn năm không tan chảy. “Trẫm vẫn chưa…” Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc xa lạ của cô gái trước mặt, trái tim vắng lặng đã lâu chợt tràn lên nỗi đau không tên. “Đồng vợ đồng chồng giành thiên hạ, lập triều đại mới, lập Hoàng hậu tài đức, lục cung vô phi.” Lời hứa hẹn năm ấy, hắn chưa từng quên, thế nhưng thế giới đã thay đổi. Để tìm kiếm kẻ đã đứng sau màn kịch hãm hại nàng bảy năm trước, nàng đã từng bước một đặt chân vào triều đình cùng hậu cung, gây ra bao sóng gió! Khi xưa, cùng nhau tiến đánh kẻ thù trên sa trường, cùng phi ngựa trên thảo nguyên rộng lớn, hằng đêm đầu ấp tay gối trong lều quân. Đã không thể quay trở lại… Mời bạn bước vào thế giới truyện Lục Cung Vô Phi, cùng trải nghiệm câu chuyện tình yêu tuyệt vời này ...Nguồn
Mở đầu - Ân đoạn nghĩa tuyệtTrong đêm tối tĩnh mịch, rừng cây thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu da diết thê lương của chim quốc quốc, đồ thêm vài phần ghê rợn vào bầu không khí xơ xác tiêu điều. Một cô gái mặc váy trắng, hai tay bị trói chặt, nhưng khuôn mặt vẫn trầm tĩnh nghiêm nghị như trước. Cô bước từng bước đi về phía đám người. Dung mạo của cô cũng không quá xuất chúng, chỉ có đôi mắt trong suốt gần giống như viên ngọc trân bảo phát sáng, sáng ngời lung linh đến mức khiến người ta không dám nhìn gần. Cô không nhìn ai, chiếc cằm đẹp hơi nghếch lên, mặt mày vẫn trầm lặng lẫm liệt. Phong thái cao ngạo thấy chết không sờn kia như ngọn lửa thêm bừng cháy phừng phực trong mắt người khác, tựa như lửa cháy đổ thêm dầu. "Giết nàng ta!" Bỗng nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, xuyên thủng màn đêm hắc ám, như tảng đá lớn rớt phịch vào trái tim, lập tức kích động cơn sóng phẫn nộ trào dâng. "Giết tên mật thám này!""Mật thám đáng chết! Phải trừng trị theo quân pháp!""Xử tử nàng ta!""Xử tử!"...Không ngừng có người phụ họa, trong nháy mắt sự phẫn nộ đã rung trời. Cô gái áo trắng khẽ nhếch môi cười khẩy đầy châm biếm. Nàng không hề nhìn về phía đám người đang kêu gào kia, ánh mắt lạnh căm bắn thẳng về phía nam tử cao lớn mặc áo giáp và hắn đã là vợ chồng ba năm, kề vai sát cánh trên cùng chiến tuyến, cùng nhau giết giặc, công thành nhiều vô số. Hôm nay, hắn muốn tự tay giết nàng sao? Người đàn ông đứng đó, tay cầm thanh bảo kiếm tỏa ra bốn phía những tia sáng màu đỏ chói mắt. Thanh kiếm lành lạnh sắc bén giống như bầu không khí bao quanh hắn lúc này. Hắn cũng đang nhìn nàng chằm chặp, khuôn mặt anh tuấn hào hùng không chút cảm xúc, ánh mắt thâm trầm, phúc nhau ba năm, hắn lại không biết người bên gối lại rắp tâm hại người!"Ta hỏi ngươi một lần cuối. Người có phản bội quân hiên viên hay không?" Nam tử mở miệng nói thật chậm, từng lời như mũi đinh sắc nhọn mang theo máu và đau đớn đâm phập vào trái tim tối gái ngẩng đầu lên, ánh mắt chốc lát đã xuyên thủng người yêu dấu đối diện, để nhìn lại những tháng ngày tràn ngập khói lửa chiến tranh đã ở một chốn xa xôi... Hơn mootj ngàn ngày đó, nàng đã đối với hắn ra sao, lẽ nào hắn vô tri vô giác sao?Trong mắt của người đàn ông, tư thế kiên quyết của nàng là sự khinh thường ngầm thừa nhận. Một dòng hận ý như thủy triều tẩm độc tố, chậm rãi dâng lên từ đáy lòng. No thấm vào mọi ngõ ngách, ngay cả huyết mạch và linh hồn đều đang quằn quại. Cánh tay cầm kiếm cuối cùng cũng giơ lên cao, chĩa mũi kiếm về phía nàng. Lưỡi kiếm lóe sáng, sát khí ngùn ngụt. Cô gái liếc nhìn thanh bảo kiếm lạnh lẽo kia, khẽ cười nhạt. Chuôi kiếm huyền băng này là do đích thân nàng chế tạo dành tặng hắn. Tối nay hắn cầm thanh kiếm này đâm vào trái tim của nàng ư? Chuyện mỉa mai nực cười nhất trên thế gian này, cùng lắm cũng chỉ đến thế này thôi! "Đường Phong Hoa." Nam tử trầm giọng gọi cả tên lẫn họ của nàng. Nhớ đêm động phòng hoa chúc năm đó. hắn cũng đã gọi nàng như vậy. Khi đó hắn thành kính và trịnh trọng xác nhận một lần, xác nhận nàng là thê tử đời này kiếp này của hắn. "Hiên Viên Triệt." Nụ cười bên khóe môi của cô gái vẫn không thay đổi, như ánh mắt lại như đầm sâu lạnh giá, tầng tầng lớp lớp băng giá khó lòng tan chảy. Nàng biết, lúc này đây hắn là đang xác nhận kẻ địch của hắn. "Nửa tháng trước, quân ta tiến đánh Kim Lăng, nắm chắc phần thắng." Người đàn ông cầm kiếm tiến về phía trước một bước dài, khuôn mặt tuấn tú vô cùng lạnh lùng hà khắc, "Ngươi đã dùng bồ câu đưa tin, tiết lộ kế hoạch tác chiến, dẫn đến việc quân ta sắp thắng lại bại!" "Hai năm trước, ta giúp ngươi đánh hạ Kim Châu." Cô gái cũng soải bước về phía trước, đưa mắt nhìn tahwngr vào hắn, giọng nói thanh lạnh và hùng hồn, "Một năm rưỡi trước, ta bày binh bố trận đẩy lùi quân Tào. Mười tháng trước, ta đề nghị vượt sông chiếm Cảng Thành. Nửa năm trước, ta đi thu mua lương thảo để bảo đảm quân Hiên Viên thuận lời tiến gần Kim Lăng."Tất cả những điều đó, cũng không bù đắp nổi một trận thua!"Mười ngày trước, ngươi tiến cử Hiên Viên phong dẫn quân tiên phong, vượt núi đánh úp bất ngờ. Phong trúng mai phục, toàn quân bị tiêu diệt! bảy ngày trước, quân ta phát động tiến công toàn diện, quân địch đã biết rõ tình hình quân sự của ta từ trước, quân ta thiệt hại năm mươi ngàn binh!" Người đàn ông cất cao giọng, sằng giọng dọa người "Mấy chục ngàn sinh mạng còn cuộc sống rộng mở phía trước đó đều phải chấm dứt trên tay ngươi! Tính mạng bào đệ của ta cũng chết trên tay ngươi!"Cô gái nghiêm mặt, im lặng ngóng nhìn hắn. Hắn không tin nàng, quyết dồn nàng vào chỗ chết. Đã vậy, nàng còn có thể nói gì được đây?Nam tử đó tiến đến gần, vung thanh kiếm lên, trong nháy mắt đã đâm thẳng vào ngực nàng! Một làn gió đêm thổi qua, cánh rừng rậm rạp khẽ lay động, tiếng lá cây cọ vào nhau xào xạc giống như có người đang khe khẽ ngâm nga một khúc ca khóc than đưa đám thê lương. Những đôi mắt của hàng vạn binh sĩ trong rừng nhìn lom lom vào hai người, tựa như vô số bùa đòi mạng vô hình ghim chặt vào bonhs dáng mắt nhìn nhau, không có lời nào được nói ra nữa. Ánh mắt sâu sắc của hắn phản chiếu lên đáy mắt trong veo của nàng. Trong phút chốc dường như được thấy hình ảnh song hành cùng chống kẻ địch chốn sa trường... Tiếng hát rộn ràng trên đỉnh núi... Những đêm đầu ấp tay gối trong doanh trướng...Không tìm kiếm lại được, cũng không trở về được nữa."Giết nàng ta!" Có người gùa theo. "Giết!""Giết đi!"...Tiếng hò reo ngút trời, sát khí đậm dặc lan tỏa khắp nơi. Ánh trăng trên trời cao xa xa đang lấp ló sau áng mây đen. Thoáng chốc, bầu trời chuyển từ sáng sang đen tối, chỉ nhìn thấy mờ mờ. Cánh chim diều hâu phóng vút lên cao, lượn qua vách núi đen như một tia chớp và biến mất trong không trung. Đáy mắt của người đàn ông đã nổi những tia máu. Bàn tay cầm kiếm xưa nay luôn cực kỳ ổn định, nay lại hằn cả gân xanh. Yêu và hận, cuối cùng lại kết thúc tại thời khắc này. Cô gái vẫn đứng yên, đôi mắt sáng nhẹ nhàng nheo lại, nhưng không nhắm hoàn toàn. Nàng muốn tận mắt nhìn thấy, nàng chết bởi tay ai. Trong im lặng nặng nề bức bối, cuối cùng tiếng gầm như dã thú của nam tử cũng bật ra từ sâu trong cuống họng. Cổ tay rung lên, mũi kiếm vọt tới trước. "Phập" cắt đứt quần áo trắng ngần kia!Một vệt máu nhuộm đỏ váy áo trắng như vầng trăng non, từ từ lan mười nghìn binh sĩ đang hưng phấn, điên cuồng hò reo rần rật, giống như có trận bão quét qua khu rừng đàn ông nhắm chặt mắt, ngửa mặt lên trời. Hắn rống to một tiếng, tay phải dùng lực mạnh hơn. Mũi kiếm đâm sau vào trong, ngắm ngay trái đêm lượn vong trên cao, tiếng kêu quan quát ghê rợn, giống như đang chờ để uống máu ăn thịt. Ánh trăng tàn xa vời chui ra khỏi đám mây, sáng sáng ảm đạm. Trên chiếc váy trắng tinh của cô gái đã đẫm máu đỏ tươi, giống như một đóa hoa tường vi xinh đẹp đang khoe sắc rực rỡ. Thanh bảo kiếm trong tay nam tử rớt phịch xuống đất, những ngón tay run run hướng về trước, sượt qua làn tóc đen dài đang bị gió thổi tung bay của cô gái, cuối cùng cũng không chạm vào được mái tóc đen kia...-Hết chương 0-Chương 1 - Quay trở lại Dưới ánh nắng ngày hè vàng rực chói chang, nhiều loại hoa cỏ thảo dược xanh tươi mơn mởn. Bầu trời xanh lam quang đãng, không khí lại mát rượi như mùa xuân. Trước căn nhà được bao quanh bởi hàng rào trúc, một cậu bé lao vút chân bên này soạt bên kia, miệng thì la toáng lên "Tiểu Hoa, ngươi đừng có bay nhanh như vậy! Chờ ta một chút coi!"Nam tử áo tím bị gọi là "Tiểu Hoa" liền dừng lại trên đầu ngón chân, đứng trên đỉnh bờ rào, tức giận nói "Tiểu Bách, mẹ con không dạy con phải lễ phép với trưởng bối sao hả?"Cậu bé ngoác miệng cười, nghiêng đầu sang bên ra vẻ suy tư. Đôi chân nho nhỏ múp míp đứng cọ cọ vài cái. Sau đó, "vút" một cái, đã thấy đứng trên hàng hàng rào. Nam tử áo tím tiện tay chộp được, tóm áo cậu bé giơ lên cao, tức giận quát "Gọi sư phụ! Không thì ta sẽ không cho con xuống!" Cậu bé tuyệt đối không sợ. Đôi mắt đen láy, tròn vo nhấp nháy. Cậu bé quay về hướng căn nhà trúc, bỗng nhiên cất cao giọng gọi lớn "Mẹ! Mẹ ơi! Tiểu Hoa lại bắt nạt con rồi! Hu hu hu!"Một cô gái vận váy trắng lười biếng đứng dựa người vào cánh cửa trúc hãy còn xanh, nhàn nhạt mở miệng nói "Vô Hoan. ngươi và bé con lại tị nạnh tranh cãi cái gì thế?""Phong Hoa, ngươi ấy lúc nào cũng bênh vực nó cả."Cậu bé chạy phình phịch đến bên cô gái, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dùng giọng điệu nũng nịu làm nũng "Mẹ là tốt nhất! Mẹ là nữ nhân tốt nhất trên đời này!"Cô gái khom lưng, nhéo khuôn mặt trắng noãn phụng phịu của đứa bé, cười nói '"Con là đồ quỷ nhỏ dẻo miệng. Từ khi con ra đời chỉ thấy một mình mẹ con là nữ nhân, sao biết là 'nhất'?" Cậu bé cười hì hì, nhưng không cãi lại, nhanh như chớp đã chạy vào trong nhà. Cơn gió mát từ từ thổi qua, cuốn theo mùi hương hoa cỏ ngập tràn trong cốc. Cô gái chậm rãi đến gần nam tử, nàng thu lại nét cười, nghiêm mặt nói "Vô Hoan, rất cảm ơn sự chiế cố của người suốt bảy năm qua.""Một câu cảm ơn là xong chuyện sao?" Nam tử có tên là Hoa Vô Hoan nhướng hàng lông mày cong đẹp, khóe miệng xuất hiện một nụ cười gian tà, "Ngươi cũng không nghĩ lại xem, năm đó là ai cứu ngươi từ quỷ môn quan trở ra? Là ai đã ngày đêm nghiên cứu thuốc tốt để bảo vệ cả mẹ lẫn con các ngươi đều được bình an? Đại ân đại đức này, nói thế nào cũng nên lấy thân báo đáp chứ?""Cũng được thôi." Cô gái nhếch môi khẽ cười, đôi mắt sáng lấp lánh xuất hiện tia sáng trêu chọc gian tà, "Đợi đến khi nào ngươi đánh thắng được ta rồi hãy nói.""Ngươi, ngươi..." Hoa Vô Hoan lùi lại hai bước, tay bụm ngay trước ngực, ra vẻ như vô cùng đau đớn xót xa "Đường Phong Hoa! Ngươi là đồ nữ nhân độc ác, ấy vậy mà cứ tự nhiên đâm thẳng vào tôn nghiêm của nam nhân như vậy!"Đường Phong Hoa ngẩng đầu cười lớn, tiếng cười giòn tan trôi theo cơn gió bay xa. Dung nhan xinh đẹp, tuyệt sắc càng thêm rạng rỡ, chói lòa dưới ánh nắng rực rỡ của trời Vô Hoan từ từ hạ tay xuống, khẽ liếc mắt nhìn nàng chăm chú. Hắn quen biết nàng hơn mười năm, không ai hiểu nàng hơn hắn. Trong thời gian sống bảy năm tại cốc này, ngoại trừ những lúc ở cùng con trai Đường Bách ra, nàng chưa bao giờ bật ra tiếng cười xuất phát từ trái tim. Ngay cả nụ cười như hoa với lúm đồng tiền chúm chím ngay lúc này đây, cũng chứa đựng sự lạnh lẽo của núi tuyết ngàn năm."Ha ha!" Đường Phong Hoa ngừng cười, khẽ than "Vô Hoan, sức khỏe của ta gần như bình phục hoàn toàn, có thể ra khỏi cốc được rồi.""Ngươi muốn đi tìm hắn?" Hoa Vô Hoan nhíu mày, trên khuôn mặt khôi ngô hiện lên chút lo Phong Hoa không trả lời, mạch nước ngầm trong đôi mắt sâu hun hút đã bắt đầu chuyển động. Đêm hôm đó, cùng một nhát kiếm kia, đã khiến nàng không chỉ phải nẳm trên giường bảy năm, hơn hết là đã làm nàng mất đi một đứa bé khác trong bụng. Bách nhi lẽ ra phải có một người anh em sinh đôi. Nếu không nhờ y thuật của Vô Hoan, e rằng ngay cả cốt nhục Bách nhi cũng không giữ thù sát thân, mối hận mất con, Đường Phong Hoa nàng há có thể có thù không báo được!"Ngươi định dẫn Tiểu Bách ra khỏi cốc?" Trong mắt Hoa Vô Hoan mang chút u buồn, nhưng vẫn giả bộ điềm nhiên như không mà hỏi thăm. "Bách nhi vẫn nên ở lại trong cốc thì tốt hơn." Đường Phong Hoa lắc đầu, nheo mắt nhìn về phía đông nam. Kim Lăng, năm đó nàng chưa kịp bước vào, hôm nay nàng nhất định sẽ quay trở lại!Hoa Vô Hoan nhìn theo ánh mắt của nàng, lên tiếng "Kim lăng đã đổi chủ từ lâu, người kia đã dăng cơ làm Hoàng đế. Ngươi muốn chiêu binh khởi nghĩa hả?"Đường Phong Hoa cong khóe môi lên cao, giọng nói giòn tan ví như tiếng va chạm leng keng của kim loại, lạnh đến thấu xương "Giang sơn của hắn ta, ta chẳng thèm. Mạng của hắn ta, ta cũng chẳng buồn lấy. Ta chỉ muốn hắn ta hoàn lại sự đau đớn của một nhát kiếm xuyên tim kia!""Được!" Hoa Vô Hoan vỗ mạnh tay bôm bốp, hào sảng nói lớn "Ngươi cứ đi đi, ta sẽ làm hậu thuẫn kiên cố cho ngươi! Kẻ nào ngăn cản con đường báo thù của ngươi, Hoa Vô Hoan ta sẽ giết kẻ đó thay ngươi!"Bầu không khí đang cực kỳ nghiêm túc, cậu bé chạy nào từ trong nhà trúc không đúng lúc, kêu la mếu máo "Mẹ! Mẹ muốn đi đâu? Bách nhi cũng muốn đi!"Tia sắc bén trong đáy mắt của Đường Phong Hoa liền biến mất. Ống tay áo phất lên cao, dải lụa trắng trong tay áo bung ra. Dải lụa cuộn tròn xung quanh thắt lưng cậu bé một cách chuẩn xác, nhanh chóng đưa cậu bé vào vòng tay của nàng. "Mẹ..." Đường Bách nịnh nọt mà nhào vào long nàng, hôn một cái lên má nàng "Bách nhi yêu mẹ nhất. Mẹ sẽ mang Bách nhi ra khỏi cốc đúng không?""Mẹ nói muốn xuất cốc lúc nào?" Đường Phong Hoa nhướng mày, vẻ mặt rất vô tội. "Hứ hứ!" Đường bách không vui liền vặn vẹo cơ thể nhỏ bé, những ngõn tay bụ bẫm chạm vào mặt Đường Phong Hoa, "Mẹ nói dối không chớp mắt. Vừa rồi Bách nhi đã nghe thấy hết rồi! Mẹ muốn đi báo thù, bởi vì có một người đã cầm kiếm đâm vào tim mẹ, cho nên mẹ muốn đi đâm thủng tim của kẻ đó." Khuôn mặt be bé đáng yêu cau có cả lại, căm phẫn nói "Là thằng cu khốn nạn nào dám ám sát mẹ? Ông dây xuất cốc đi xử hắn!"Đường Phong Hoa sững sờ, tức giận đánh mắt sang Hoa Vô Vô Hoan nhún nhún vai, môi chề ra, đành phải nói "Không phải do ta dạy. Tất cả đều do đám giang hồ vô lại, đanh đá xông vào cốc ăn cắp thuốc lần trước. Bọn chúng mở miệng là ông đây với bố mày."Đường Phong Hoa buông cậu bé ra, nghiêm mặt dạy bảo "Sau này con không được tự xưng là 'Ông đây' nữa, có nghe không hả?"Cái miệng Đường Bách móp méo, ngoan ngoãn đáp "Con biết rồi." Nhưng chỉ tỏ ra nhu thuận một giây, giây sau đã làm ầm ĩ cả lên "Mẹ cấm con! Không công bằng, mẹ lại cấm con!" Nhìn đôi mắt chớp chớp của cậu bé, giọt nước mắt lớn chập chừng muốn tràn qua khỏi khóe mắt. Đường Phong Hoa vừa bực mình vừa buồn cười, dứt khoát đứng yên nhìn con diễn trò."Sư phụ!" Thấy mẹ không chịu nhường hắn một bước, Đường Bách liền quay sang túm chặt vạt áo của Hoa Vô Hoan mà lắc qua lắc lại, bày ra bộ dạng tươi cười ngây thơ, "Sư phụ tốt nhất! Sư phụ nói giúp Bách nhi với mẹ một chút đi! Nói mẹ đừng có cấm Bách nhi mà!""Lúc này mới biết gọi sư phụ cơ đấy." Hoa Vô Hoan cười giễu. "Ta không có loại đồ đệ bất hiếu như nhà ngươi."Đường Bách vừa nghe xong là bật khóc "oa oa". Nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống. Bộ dạng thê thảm khiến người ta không khỏi thương tâm. Đường Phong Hoa không chịu đựng nổi nữa, nhíu mày nắm chiếc khăn tay qua đó "Tự mình lau nước mắt sạch sẽ đi. Khóc nữa thì sẽ không thương lượng được!"Đường Bách chụp được chiếc khăn tay, nhanh chóng nín khóc và lại mỉm cười như thường, cười hì hì lại nói "Bách nhi là nam tử đại trượng phu, tuyệt đối không khóc!"Đường Phong Hoa khẽ liếc mắt vể phía Hoa Vô Hoan, hai người đã đạt đến trình độ hiểu ý trong im lặng. Nàng mới mở miệng nói "Nếu con muốn xuất cốc, cùng đi báo thù với mẹ, thì con phải đáp ứng với mẹ ba điều kiện.""Ba trăm cái cũng được!" Đường Bách lau mặt qua loa, lớn tiếng trả lời."Thứ nhất, không được hỏi kẻ thù là ai. Thứ hai, không được ai cũng xưng huynh gọi đệ. Thứ ba, không được lười biếng, phải luyện Xuyên vân tiễn thật tốt.""Trao đổi xong!" đường Bách ưỡn cao ngực, rất có khí thế mà trả lời "Đừng nói Xuyên vân tiễn, xuyên mắt, xuyên tai xuyên tim đều không thành vấn đề!" Đường Phong Hoa nhếch môi cười nhạt, nhưng ánh mắt lại mơ hồ tối sầm hẳn đi. Con trai tư chất thông minh, có thể nói là kỳ tài hơn người, chẳng biết là kế thừa thiên phú từ nàng, hay từ người kia...Cơn gió nhẹ khẽ lay mái tóc dài, nàng ngửa đầu nhắm mắt. Chuyện đi Kim Lăng, đường sá khó khăn nguy hiểm. Kẻ thù của nàng không chỉ có một người kia. Bàn tay phía sau màn kịch hại nàng năm đó, nàng ắt sẽ tìm ra, quyết không bỏ qua!
Đến phố xá sầm uất, Đường Phong Hoa một mặt tùy ý đi dạo khắp nơi, mặt khác trò chuyện với Mạch Sâm “Vô Hoan đến Tùng Trúc Lâu khi nào?”Nàng vẫn còn dắt tay hắn, trên gương mặt chàng thiếu niên vẫn là nụ cười mỉm không đổi, mỗi bước chân đều theo một cự ly ổn định, nói “Tối hôm qua, Hoa công tử đến đặt cọc, căn dặn chúng tôi nhất định phải mang đến cho Phong cô nương một ngày sinh nhật khó quên.”“Hắn đã trả bao nhiều tiền?” Đường Phong Hoa có chút hiếu kỳ. Nàng và Vô Hoan sống ở sơn cốc trăm hoa khoe sắc bảy năm. Vô Hoan thỉnh thoảng có ra ngoài cốc hành y chữa bệnh. Theo nàng biết, Vô Hoan hớn hở đi thâm sơn cùng cốc chữa trị cho dân nghèo lẫn tặng thuốc, hẳn là hắn phải tích lũy được chút ít của cải.“Một nghìn lượng.” Mạch Sâm trả lời rất qua loa, tựa như không biết giá trị một nghìn lượng là thế nào.“Một nghìn lượng?!” Đường Phong Hoa sửng sờ, con số này đủ để một gia đình bình thường sống tròn ba năm!Mạch Sâm bất ngờ vì giọng điệu của nàng, hắn nghi hoặc xoay mặt sang nhìn mắt của chàng thiếu niên giống như hồ nước sâu thăm thẳm, tựa như trong veo thuần thiết không rành thế sự. Đường Phong Hoa dừng bước, tỉ mỉ ngắm nhìn. Chàng thiếu niên vẫn không lảng tránh, yên lặng để mặc cho nàng dò xét. Ánh mắt trong suốt dần lắng đọng, lộ ra đôi chút vô tay Đường Phong Hoa ngầm trượt xuống không dễ nhận ra, khe khẽ đặt lên mạch cổ tay của hắn, sau đó nhanh chóng rút ra, cười nói “Ta không biết là Vô Hoan lại có nhiều tiền như thế.”Sau lần thăm dò đó, nàng cũng không thử lại lần nữa. Nàng xốc lại tinh thần, hăng hái đi dạo phố tiếp. Nàng mua không ít đồ chơi mới và vô số bánh kẹo cho Đường Bách. Mãi đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, nàng mới hả hê quay về khách sạn Nguyên vừa đẩy của vào phòng trọ, nàng đã thấy Hoa Vô Hoan uể oải ngồi trên gường của nàng. Thấy nàng trở về, oán giận nhưng không còn sức mắng chửi, chỉ ỉu xìu nói “Đi chơi lâu quá, uổng công ta chu đáo chuẩn bị bữa trưa cho ngươi.”Đường Phong Hoa nhíu mày. Hôm nay hắn ăn mặt giống một chú công. Vải áo màu tím nhạt thêu chỉ vàng lấp lánh, còn phối một đai lưng vàng đính ngọc. Quả thực cả người đều được mạ vàng, sáng chói đến lóa mắt.“Đi nào, ta đưa ngươi đi ăn.” Hoa Vô Hoan phủi phủi áo dài rồi mới đứng dậy, đi thẳng ra ngoài cửa ngoài nhà trọ đã chuẩn bị sẵn ba chiếc kiệu người khiêng. Đường Phong Hoa cũng không hỏi nhiều, vén rèm lên kiệu. Dọc đường nhắm mắt đong đưa cùng kiệu, ước chừng khoảng nửa canh giờ sau mới đến đây nàng tưởng rằng Tùng Trúc Lâu là một tòa lầu các ở chốn trăng hoa, không ngờ lại là một căn nhà lớn xa hoa lại lịch sự nhã nhặn như vậy. Đường Phong Hoa xuống kiệu, vừa đi vừa ngắm nghía, không khỏi ngâm nga “Cây xanh tươi tốt những ngày hè, lầu các lung linh in bóng nước. Rèm thủy tinh đong đưa theo gió, sân vườn ngát hương hoa tường vi.”Tòa nhà này chiếm một khoảng đất khá lớn. Khắp nơi đều có thể thấy nào là sơn thạch cùng suối nhỏ, đình đài lẫn lầu các, được bày bố xen lẫn vào nhau rất tinh tế, thoáng mát sáng sủa. Nếu muốn đi dạo hết một lần e là phải mất hơn nửa ngày. Không khó để suy đoán, chủ nhân của dinh thự rộng lớn này tất nhiên là phú gia Tô Sâm đi trước dẫn đường, đưa Đường Phong Hoa và Hoa Vô Hoan đến một chiếc thuyền đá bên cạnh hồ sen. Chiếc thuyền đá này được xây rất độc đáo, mũi thuyền là đài sen. Cửa sổ hai bên khoang thuyền gần mặt nước, chỉ cần đẩy cửa sổ ra là có thể ngắm những gợn sóng lăn tăn. Càng khiến Đường Phong Hoa mở mang tầm mắt chính là năm mỹ nhân lộng lẫy đứng bên cạnh chiếc giường nhỏ. Năm thiếu niên này mặt mày xinh đẹp duyên dáng, mặc áo dài khá rộng, cổ áo hơi trệ xuống, có thể nhìn thấy cả làn da trắng sáng lấp ló trước ngực. Vừa thấy nàng bước vào, cả năm mỉm cười như gió xuân đón chào, vừa đẩy vừa kéo nàng đến nằm trên Sâm nửa ngồi nửa quỳ trước giường, tay bưng tới một chiếc bàn nhỏ, trên đó có chén canh hạt sen ướp lạnh. Hắn đút nàng từng muỗng từng muỗng canh, lại hỏi “Phong cô nương có thích xem múa không?”Một ngụm canh hạt sen mát lạnh chảy xuống cổ họng, Đường Phong Hoa thoải mái chớp mắt, khóe mi lại liếc về phía Hoa Vô Hoan.“Sống thế này, chết cũng không hối tiếc ha?” Hoa Vô Hoan vén tà áo ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, mặt hớn hở Phong Hoa không rảnh trả lời hắn. Mạch Sâm bỏ chén canh xuống, thay vào đó là các món ăn, lần lượt là vây cá phượng chiên xù, bào ngư hấp cách thủy, gỏi cuốn quả phật thủ. Tất cả đều là món ăn quý hiếm trong hoàng cung, xa hoa đến tột thiếu niên khác bắt đầu múa theo điệu nhạc. Tay áo lướt theo vũ điệu, nhẹ nhàng tung bay. Điệu múa vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ nhưng cũng không kém phần kỳ lạ và đẹp mắt cùng sống động, khiến ngườiv ta bị thu hút không Phong Hoa nheo mắt nhìn, nhớ đến mạch tượng thăm dò được ở chợ. Thiếu niên tuấn mỹ ôn nhu bên cạnh nàng đây đúng là luyện nội công độc môn của phái Phạm Thiên, hơn nữa tư chất phi phàm nội lực thâm hậu.“Vô Hoan.” Điệu múa hoàn tất, nàng mới hờ hững mở miệng nói “Bây giờ mới buổi trưa, không phải là ngươi định cho ta xem múa hết nửa ngày còn lại đấy chứ? Chuyện nhã nhặn như vậy thật không hợp với ta lắm.”“Đừng nóng vội.” Hoa Vô Hoan nhếch môi cười gian “Trò hay sẽ tới nhanh thôi.”Vừa mới nói xong, ngay cửa ra vào của khoang thuyền đá có một thân ảnh đang chắn ngang, che mất cả ánh mặt trời, khoang thuyền nhất thời tối sầm Phong Hoa đưa mắt liếc sang, môi mỉm cười, miễn cưỡng chào hỏi “Sống ở đời cớ sao không tương ngộ cho được.”Hiên Viên Triệt đứng ở bên cạnh rèm cửa, trầm mặc nhìn cảnh tượng xa hoa lãng phí một lượt, vẻ không vui chợt sượt qua khuôn mặt anh tuấn.“Phong Uẩn, sinh nhật vui vẻ.” Tiếng nói của hắn cực kỳ trầm thấp, sắc mặt lại rất nhanh khôi phục như thường. Hắn bước vào trong, nhìn nàng không chớp mắt, đến trước mặt nàng và đưa ra một hộp chờ nàng đưa tay nhận, Mạch Sâm khẽ cười lấy giúp nàng, cúi người thay lời cảm ơn. Mặt khác, năm mỹ nam kia lúc này cũng vây quanh sang đây, nào là bóp chân đấm vai cho nàng, còn thì thầm to nhỏ với nàng lòng Đường Phong Hoa hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng không vạch trần trò đùa của Hoa Vô Hoan. Nàng cũng vô cùng phối hợp, cười khanh khách khi nghe một chàng trai trẻ kể một câu chuyện cười thú vị, hay há miệng ngậm miếng đào được đưa đến tận Viên Triệt nhìn cảnh này, mặt không biến sắc, từ từ cong môi cười lớn “Phong Uẩn cô nương thật là biết hưởng thụ, còn hơn cả bậc đế vương.”“Hiên công tử nói sai rồi.” Đường Phong Hoa dương dương tự đắc nằm nghiêng, ngước mắt nhàn hạ thảnh thơi mà nói “Đế vương dành toàn bộ tâm trí cho thiên hạ, không rảnh hưởng thụ, sao có thể so sánh với ta chứ?”Hiên Viên Triệt cũng không giận, gật đầu đồng ý nói “Nói thế cũng có đạo lý.”Đường Phong Hoa cười nhìn hắn, cho dù hắn đã tận lực khống chế tâm tình, nhưng vẻ tức giận nơi đáy mắt vẫn không tản đi được. Hắn có vẻ như lơ đãng liếc mắt nhìn bàn tay đang đấm vai bóp chân cho nàng, ánh mắt như dao sắc bén lành không khí kỳ lạ, Hoa Vô Hoan đột nhiên vỗ tay. Các thiếu niên liền im lặng lui xuống, đứng sang hết một bên.“Uẩn nhi.” Vẻ mặt Hoa Vô Hoan đặc biệt nghiêm túc, giọng nói dịu dàng như nước, rồi quỳ một gối trước mặt nàng.“Ừ?” Đáy lòng Đường Phong Hoa thầm run run một chút. Có phải giọng Hoa Vô Hoan thế này thật quá buồn nôn đi?“Chúng ta sớm chiều bên nhau đã lâu như vậy, ta đối với nàng ra sao, nàng hẳn là biết rất rõ.” Hoa Vô Hoan lúc này ngược lại hoàn toàn với bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày, còn nghiêm chỉnh cầm tay nàng, ánh mắt sáng ngời, trầm giọng nói “Hãy lấy ta. Ta xin thề, cả đời này chỉ yêu nàng tin nàng và bảo vệ nàng, quyết không thay đổi.”Đường Phong Hoa giật mình trầm trọng, chống lại ánh mắt sáng rỡ kiên định của hắn. Trong giây phút này nàng mơ hồ không rõ là hắn đang diễn trò hay đây là những lời phát ra từ tận đáy lòng mặt Hiên Viên Triệt vẫn đang đứng bên cạnh cuối cùng cũng tối đi, cắn răng không một tiếng động, thái dương nổi gân xanh. Đều là nam nhân, nên hắn nhìn ra được cái nào là chân tình, cái nào là giả chương 21
lục cung vô phi